Một câu chuyện không biết là buồn vì họ chưa hiểu nhau, buồn vì họ không cố gắng chia sẻ để hiểu nhau. Hay vui vì cái kết thúc của câu chuyện. Câu chuyện như muốn nói gì đó với những người đang yêu, những ox - bx. Và cho tất cả những người đang yêu, được yêu, sẽ yêu.
Cô nuốt nước mắt, lấy hết dũng khí co nói với anh và nói: '' Chúng ta chia tay nhau đi!''.
Anh sửng sốt nhìn cô không hiểu: ''Vì sao vậy?''. Giọng cô lướt nhẹ như gió thổi bên tai anh "Mệt rồi, cũng chẳng cần bất cứ lí do gì. Em muốn là em như xưa. Anh rất tốt nhưng anh không hiểu em muốn gì. Đối với em chỉ cần những thứ rất đơn giản thôi. Rất đơn giản cũng làm cho em vui và hạnh phúc. Có như những thứ rất bé nhưng cũng đủ làm làm em thấy em là người quan trọng với ai đó. Em rất yêu anh nhưng không hiểu tại sao em lại thấy mệt mỏi và chán lắm''
Tối hôm đó anh chỉ ngồi lặng lẽ không nói một lời, không khí lạnh lẽo u ám bao trùm cả căn nhà. Cô cảm thấy càng thêm mệt mỏi và chán nản, trái tim cô dần trở nên băng giá. Thậm chí đến một câu nói an ủi, 1 sự níu kéo dành cho cô anh cũng không làm được, vậy thì cô còn mong đợi gì ở anh nữa? Liệu anh có mang đến hạnh phúc và niềm vui cho cô không?
Thời gian cứ thế nặng nề từng phút trôi qua, cuối cùng anh cũng lên tiếng :'' Em nói xem, anh phải làm gì để giữ em ở lại?''. Cô không do dự trả lời:'' anh hãy trả lời 1 câu hỏi của em, nếu anh có thể nói được đúng đáp án trong lòng em. em sẽ ở lại!''. Lại 1 sự im lặng bao trùm................ '' Nếu như em vô cùng thích 1 loài hoa mọc ở trên 1 vách núi cheo leo hiểm trở, mà để hái được nó gần như 100% anh sẽ chết....., anh có nguyện đi hái nó vì em không?. Anh trầm ngâm 1 lúc rồi trả lời: ''Sáng sớm mai anh sẽ cho em đáp án được không?. Trái tim cô bỗng có gì đó hụt hẫng.
Sáng sớm hôm sau khi cô tỉnh dậy, anh đã không còn ở đó nữa. Cô phát hiện thấy 1 tờ giấy đặc kín chữ được đặt trên bàn, bên cạnh là li sữa nóng hổi. Cô run run cầm thư anh để lai, dòng chữ đầu tiên làm tim cô đau nhói:'' Em thân yêu! anh đã nghĩ rất kĩ vả quyết định sẽ không đi hái bông hoa đó cho em..... Nén 1 tiếng thở dài, cô tiếp tục đọc:'' Nhưng em hãy để anh nói rõ lí do vì sao anh không đi hái bông hoa đó cho em.
Ngày ngày ai sẽ nhắc nhở em? Ai sẽ nhắc em đi ngủ buổi trưa, vì trưa em rất khó ngủ. Không nhắc là em lại thức trưa thôi. Ai nhắc em đi ngủ tối vì tối em hay chat va nhắn tin với bạn đêm?
Những lúc em bị đau răng vì cái tội hay ăn kẹo vào buổi tối ai sẽ nhắc nhở em đi pha nước muối đẻ ngậm, ai sẽ là người biết em hay ngậm kẹo gì khi bị đau họng mà đi mua cho em? Ai sẽ nhắc em khi hàng đem em cứ ăn kẹo để rồi bị sâu răng?
Ngày ngày em chỉ biết cắm đầu vào máy tính, nhưng ngoài việc gõ văn bản em hầu như không thạo các chức năng khác nên luôn bị rối tung trước những sự cố máy tính xáy ra, rồi cứ thế em chỉ biết ôm cái bàn phím mà khóc. Anh muốn giữ lại đôi đôi bàn tay của mình để giúp em chỉnh lý lại những văn bản của em, giúp em xử lí rắc rối máy tính em gặp phải.
Khi em ra ngoài lại toàn quên mang theo chìa khoá, anh phải giữ lại đôi bàn chân của mình để bất cứ lúc nào về nhà giúp em mở cửa.
Người luôn ưa thích du lịch xa như em nhưng lại luôn để bị lạc đường ngay chính thành phố của mình, anh phải giữ lại đôi mắt để dẫn em đi không bị lạc lối.
Em thường rất ít khi ra ngoài, anh lại lo em bị trầm cảm nên anh phải giữ lại cái miệng để ngày ngày cùng em trò chuyện, để em không còn cô đơn nữa.
Em suốt ngày chỉ cắm đầu vào máy tính, khi già rồi thị lực cũng sẽ giảm sút đi nhiều, anh nhất định phải sống để sau này đến lúc đó anh có thể giúp em cắt tóc, giúp em nhổ những sợi tóc bạc làm em khó chịu, anh sẽ cầm tay em đưa em đi dạo trên bờ biển để cảm nhận ánh sáng ấm áp chan hoà của gió và bầu trời, nói với em rằng trong lòng anh em cũng vẫn mãi xinh đẹp, rực rỡ như những bông hoa kia.........
Cho nên ........cho đến khi anh chưa tìm đượcngười con trai nào có thể yêu em hơn anh, anh không muốn đi hái bông hoa đó.....
Nước mắt cô giàn giụa, từ trước đến nay cô luôn chỉ thấy anh là một người tẻ nhạt, không quan tâm đến suy nghĩ, tình cảm của cô. giờ đây cô mới chợt bừng tỉnh, cô lau nước mắt và đọc tiếp: '' Nếu em đã đọc xong rồi, đáp án đó có thể khiến em mãn nguỵện phần nào thì em hãy bước ra cửa và mở cửa ra. Anh đang đứng bên ngoài chờ em và anh đã mua cho em loại bánh bao sữa mà en thích nhất.......!''
Cô vội vã lao mình ra cửa vả quả nhiên nhìn thấy anh, anh đang nhìn cô mỉm cười ấm áp. cô sung sướng ôm chầm lấy anh và bật khóc như 1 đứa trẻ. Chỉ 1 phút hồ đồ, cô đã suýt mất đi hạnh phúc của cả đời mình. Giờ đây cô đã nhận ra điều đó và tự hứa sẽ không để nó tuột mất lần nữa...