Cầm trên tay "Tôt – tô - chan Cô bé bên cửa sổ", tôi không khỏi có chút buồn. Cuốn sách đi vào lòng, thật lạ, thật hồn nhiên với lời kể của cô bé Tôt-tô-chan.
Cách lí giải theo tâm lí và triết lí rất trẻ con, nhưng không khỏi khiến người đọc đôi lúc phải chạnh lòng vì chợt hiểu những vết thương mình đã vô tình gây cho tâm hồn con trẻ...
Cô bé Tôt – tô - chan chính là hình ảnh tác giả ngày xưa, tinh nghịch và láu lỉnh. Thế nhưng vì những trò nghịch ngợm của mình, cô bé đã bị đuổi học ngay từ khi học Tiểu học.
Cô giáo đã nói với mẹ Tôt – tô - chan rằng cô không thể chịu được Tôt – tô - chan khi ngay trong giờ học em luôn ở bên cửa sổ và gọi những người hát rong, hoặc trò chuyện với chú chim nhạn đang làm tổ.
Tác giả đã quyết định lấy tên cho cuốn sách của mình là "Tôt – tô - chan Cô bé bên cửa sổ" chứ không phải cái tên hoa mĩ nào khác bởi theo bà, khi Tôt- tô - chan đứng bên cửa sổ chờ đợi những người hát rong, mặc cho những lời nhắc nhở, thậm chí mắng mỏ của cô giáo bởi em đã mơ hồ cảm thấy mình sắp bị đẩy ra ngoài giá lạnh và đã bị khước từ.
Nhưng thật may mắn cho cô bé vì đã có một người mẹ tuyệt vời, bà mẹ tin rằng không nên cho đứa trẻ biết rằng nó bị đuổi học bởi vì như thế có nghĩa là khép lại cánh cửa của em để đến với thế giới. Bà mẹ giấu trong lòng tất cả lo lắng, lẳng lặng tìm cho con mình một ngôi trường mới, và hỏi con có thích đến một nơi nào đó thú vị để học không. Tôt – tô - chan mỉm cười vui sướng.
Và ở ngôi trường mới - Tô-mô-e , Tôt – tô - chan đã có niềm vui thực sự của mình. Một ngôi trường đặc biệt - phòng học là những toa tàu, những người bạn mới, và thầy hiệu trưởng Ko-ba-ya-shi - người thầy đã cho Tôt-tô-chan những bài học đi theo em suốt cuộc đời .
Thầy giản dị và dễ gần như một người bạn - một người đã đủ kiên nhẫn ngồi nghe Tôt-tô-chan nói những câu chuyện của em, về những trò chơi, về lí do quần áo em tại sao luôn có những vết rách, về những lần em đi chơi và trở về trong bộ dạng xây xát vì ngã khi leo trèo… Tôt – tô - chan chưa hiểu về khái niệm thời gian nhưng em biết khi em đến là 8h sáng , và khi thầy hiệu trưởng mỉm cười nói: " Đã 12h, đến giờ ăn trưa rồi, Tôt-tô-chan ", hóa ra thầy đã ngồi nghe em, chăm chú và không có chút chán nào với câu chuyện suốt bốn tiếng đồng hồ. Người thầy đã xoa đầu Tôt-tô-chan , "Em là một đứa trẻ ngoan "... như những giọt nước mắt của thầy khi trường Tô-mô-e bị bom tàn phá ...
Hình ảnh: Deviantart
Đây không phải là bài viết giới thiệu về một cuốn sách đã được viết cách đây hàng chục năm, bởi vì tôi không thể kể hết những chi tiết giản dị mà ý nghĩa của câu chuyện, và tôi tự nhận mình cũng không có năng khiếu, khả năng để có thể nêu bật được giá trị của một cuốn sách - giá trị của một con người, một sự vật, hãy để cho con người và lịch sử phán xét.
Chỉ là … đọc Tôt – tô - chan, tôi như thấy mình trong đó. Cũng có những lúc cảm thấy lạnh, buồn như "một cô bé bên cửa sổ" sắp bị đẩy ra ngoài giá lạnh. Tôi không có được may mắn học trong một ngôi trường trong mơ như Tô-mô-e , có một thày hiệu trưởng tuyệt vời như thầy Kô-ba-ya-shi. Tôichỉ có chính mình với những khó khăn và thử thách. Không có một lời động viên - gay cả khi tôi còn bé rằng: "em là một đứa trẻ ngoan" dù tôi luôn cố gắng không làm phiền lòng ai cả.
Trên thế giới này cũng vậy, có bao nhiêu trẻ em, bao nhiêu cô bé cậu bé "bên cửa sổ"? Không có một gia đình hoặc có một gia đình nhưng không được quan tâm?
Có bao nhiêu giọt nước mắt rơi xuống khi chiến tranh ập đến và cướp đi những điều tươi đẹp nhất mà ta yêu quí? Như những đứa trẻ ở Tô-mô-e đã khóc trong khói lửa vì khói bom đã làm ngôi trường tuyệt vời ấy chỉ còn là hình ảnh trong kí ức?
Có bao nhiêu đứa trẻ thay vì được giao tiếp với bạn bè phải im lặng vì những khuyết tật của bản thân, hoặc không được xã hội đón nhận vì một lí do nào đó và không có ai khác làm bạn, chỉ có thể nói chuyện với một chú chim nhạn?
.... Có bao nhiêu câu trả lời của con trẻ mà người lớn chưa thể tìm ra lời đáp ?...
Đọc Tôt-tô-chan, tôi thấy lòng chợt nhẹ nhõm nhưng cũng chợt gợn lên khi nghĩ về những điều chưa bao giờ nghĩ...
Chỉ biết rằng, ngày mới sắp đến và cuộc sống vẫn tiếp diễn ...
Có thể làm gì... cho những "Tôt – tô - chan"? Trước hết, bạn phải tin cái đã!
babi |
thoi trang tre em |
quan ao tre em
Cách lí giải theo tâm lí và triết lí rất trẻ con, nhưng không khỏi khiến người đọc đôi lúc phải chạnh lòng vì chợt hiểu những vết thương mình đã vô tình gây cho tâm hồn con trẻ...
Cô bé Tôt – tô - chan chính là hình ảnh tác giả ngày xưa, tinh nghịch và láu lỉnh. Thế nhưng vì những trò nghịch ngợm của mình, cô bé đã bị đuổi học ngay từ khi học Tiểu học.
Cô giáo đã nói với mẹ Tôt – tô - chan rằng cô không thể chịu được Tôt – tô - chan khi ngay trong giờ học em luôn ở bên cửa sổ và gọi những người hát rong, hoặc trò chuyện với chú chim nhạn đang làm tổ.
Tác giả đã quyết định lấy tên cho cuốn sách của mình là "Tôt – tô - chan Cô bé bên cửa sổ" chứ không phải cái tên hoa mĩ nào khác bởi theo bà, khi Tôt- tô - chan đứng bên cửa sổ chờ đợi những người hát rong, mặc cho những lời nhắc nhở, thậm chí mắng mỏ của cô giáo bởi em đã mơ hồ cảm thấy mình sắp bị đẩy ra ngoài giá lạnh và đã bị khước từ.
Nhưng thật may mắn cho cô bé vì đã có một người mẹ tuyệt vời, bà mẹ tin rằng không nên cho đứa trẻ biết rằng nó bị đuổi học bởi vì như thế có nghĩa là khép lại cánh cửa của em để đến với thế giới. Bà mẹ giấu trong lòng tất cả lo lắng, lẳng lặng tìm cho con mình một ngôi trường mới, và hỏi con có thích đến một nơi nào đó thú vị để học không. Tôt – tô - chan mỉm cười vui sướng.
Và ở ngôi trường mới - Tô-mô-e , Tôt – tô - chan đã có niềm vui thực sự của mình. Một ngôi trường đặc biệt - phòng học là những toa tàu, những người bạn mới, và thầy hiệu trưởng Ko-ba-ya-shi - người thầy đã cho Tôt-tô-chan những bài học đi theo em suốt cuộc đời .
Thầy giản dị và dễ gần như một người bạn - một người đã đủ kiên nhẫn ngồi nghe Tôt-tô-chan nói những câu chuyện của em, về những trò chơi, về lí do quần áo em tại sao luôn có những vết rách, về những lần em đi chơi và trở về trong bộ dạng xây xát vì ngã khi leo trèo… Tôt – tô - chan chưa hiểu về khái niệm thời gian nhưng em biết khi em đến là 8h sáng , và khi thầy hiệu trưởng mỉm cười nói: " Đã 12h, đến giờ ăn trưa rồi, Tôt-tô-chan ", hóa ra thầy đã ngồi nghe em, chăm chú và không có chút chán nào với câu chuyện suốt bốn tiếng đồng hồ. Người thầy đã xoa đầu Tôt-tô-chan , "Em là một đứa trẻ ngoan "... như những giọt nước mắt của thầy khi trường Tô-mô-e bị bom tàn phá ...
Hình ảnh: Deviantart
Đây không phải là bài viết giới thiệu về một cuốn sách đã được viết cách đây hàng chục năm, bởi vì tôi không thể kể hết những chi tiết giản dị mà ý nghĩa của câu chuyện, và tôi tự nhận mình cũng không có năng khiếu, khả năng để có thể nêu bật được giá trị của một cuốn sách - giá trị của một con người, một sự vật, hãy để cho con người và lịch sử phán xét.
Chỉ là … đọc Tôt – tô - chan, tôi như thấy mình trong đó. Cũng có những lúc cảm thấy lạnh, buồn như "một cô bé bên cửa sổ" sắp bị đẩy ra ngoài giá lạnh. Tôi không có được may mắn học trong một ngôi trường trong mơ như Tô-mô-e , có một thày hiệu trưởng tuyệt vời như thầy Kô-ba-ya-shi. Tôichỉ có chính mình với những khó khăn và thử thách. Không có một lời động viên - gay cả khi tôi còn bé rằng: "em là một đứa trẻ ngoan" dù tôi luôn cố gắng không làm phiền lòng ai cả.
Trên thế giới này cũng vậy, có bao nhiêu trẻ em, bao nhiêu cô bé cậu bé "bên cửa sổ"? Không có một gia đình hoặc có một gia đình nhưng không được quan tâm?
Có bao nhiêu giọt nước mắt rơi xuống khi chiến tranh ập đến và cướp đi những điều tươi đẹp nhất mà ta yêu quí? Như những đứa trẻ ở Tô-mô-e đã khóc trong khói lửa vì khói bom đã làm ngôi trường tuyệt vời ấy chỉ còn là hình ảnh trong kí ức?
Có bao nhiêu đứa trẻ thay vì được giao tiếp với bạn bè phải im lặng vì những khuyết tật của bản thân, hoặc không được xã hội đón nhận vì một lí do nào đó và không có ai khác làm bạn, chỉ có thể nói chuyện với một chú chim nhạn?
.... Có bao nhiêu câu trả lời của con trẻ mà người lớn chưa thể tìm ra lời đáp ?...
Đọc Tôt-tô-chan, tôi thấy lòng chợt nhẹ nhõm nhưng cũng chợt gợn lên khi nghĩ về những điều chưa bao giờ nghĩ...
Chỉ biết rằng, ngày mới sắp đến và cuộc sống vẫn tiếp diễn ...
Có thể làm gì... cho những "Tôt – tô - chan"? Trước hết, bạn phải tin cái đã!
babi |
thoi trang tre em |
quan ao tre em